Xuân Rụng
Bài thơ Xuân Rụng (Xuân Diệu), tác giả viết về một mùa xuân đang về. Trong bài thơ là phong cảnh mùa xuân trong bối cảnh bốn bề toàn xuân, tác giả miêu tả một mùa xuân với nhiều cái mới, hoa rụng, bướm hóa lìa cây…
Xuân Rụng (Xuân Diệu)
Sắc tàn, hương nhạt, rụng!
Những mặt hồng chia rẽ hết cười.
Đỡ lấy đài xiêu, nưng lấy nhị,
Hồn ơi, phong cảnh cũng là ngươi!
Duyên mỏng bay theo đỡ sắc buồn,
Cho mình hoa rụng cứ xinh luôn.
Phút giây hoá bướm lìa cây dạo,
Đến đất không nghe một tiếng hờn.
Gió tuy nhiu nhíu chỉ đưa hơi,
Sương dẫu chưa buông lệ ám trời;
Nhưng bóng chiều mau sa nặng lắm,
Mà hoa thì nhẹ: cánh rơi… rơi…
Trên đồng lỏng lẻo khói giờ cơm,
Ấy lúc sao êm hiện mấy chòm.
Thần chết thướt tha nương bóng héo,
Bắt đầu đi nhặt những hồn thơm.
Một bài thơ ngắn về mùa xuân đang về, phong cảnh như trở mình đón xuân. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay bên dưới đây nhé.
Các Bạn Đang Xem Bài Viết Của Tác Giả Trong Tập Tại Blog . Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
5 / 5 ( 1 vote )